Thân chào các mẹ đang hàng ngày, hàng giờ giúp bé yêu của mình vượt qua “cửa ngục”!
Đã rất lâu rồi mình không vào Web và trả lời tin nhắn một phần vì cuộc sống có quá nhiều biến cố và thời gian dành cho “cơm áo gạo tiền” đã choán gần hết mỗi ngày. Ngoài ra, có 1 lý do rất “riêng” của 2 mẹ con mình là: dứt hẳn ra khỏi cụm từ “ tự kỷ” ( bởi mỗi tối mẹ về rồi vừa dạy con học vừa nói chuyện điện thoại chia sẻ về những kinh nghiệm khi dạy con đã khiến cho con tự cho mình là “ mắc bệnh” và đôi khi còn cãi lại mẹ “con là tự kỷ nên chỉ có thế thôi”).
Đến giờ phút này, sau 4 năm con học tiểu học và năm nào cũng xứng đáng nhận danh hiệu “Học sinh giỏi” mà không hề có sự tác động, “ xin xỏ” của mẹ mình tự khẳng định: Chúng mình đã chiến thắng 99% rồi.Con đã luôn hòa nhập một cách tự nhiên, nhanh chóng và tự tin mọi lúc, mọi nơi từ đi xem phim, tham gia các chương trình sinh hoạt thiếu nhi, đi thăm quan, nghỉ mát…Với con, khoảng 2 năm nay mình thực sự rất nhàn trong việc con tự giác học ( bởi nề nếp và ý thức phải hoàn thành mọi bài tập được giao từ Chương trình Bé yêu bé giỏi), duy trì nề nếp sinh hoạt ( tuy có hơi bừa bộn bởi mẹ không còn quá nghiêm khắc trong việc cất dọn đồ và mẹ đã tôn trọng góc học tập riêng do con tự bài trí).
Kể về con có lẽ không bao giờ hết chuyện nhưng nếu thấy toại nguyện thì không phải, mình vẫn luôn theo sát con, quan sát con từ xa cũng như theo dõi từng hành vi nhỏ (đây có lẽ là thói quen mình có được khi vào Chương trình dạy con) để luôn nhận ra những sự khác biệt của con, để hàng đêm vẫn phải suy nghĩ để phân biệt đâu là sự thay đổi tự nhiên do con lớn lên và vấn đề nào cần phải “ lưu ý”.
Có một số điều cần lưu ý (không phải chỉ cho Bé yêu của mình mà bởi tất cả các học sinh tiểu học khác cũng cần được lưu ý), đó là:
- Mắt: Do thời lượng học nhiều, các cô bây giờ không quá chú ý rèn tư thế… nên mắt bé rất dễ “có vấn đề’ và con gái mình thì cứ nhìn nghiêng về bên phải như là bị hiếng. Khi mẹ đưa gương cho con soi và nói "mắt trái của con bị bé hơn do con nhìn lệch đây này” thì con cố gắng mở to mắt và hàng ngày đều bắt mẹ nhìn và hỏi: “ mắt con đã đỡ chưa”.
- Cân nặng: Là bé gái lại được rèn luyện quá sớm và quá kỹ cùng với chế độ ăn uống khoa học nên sau khi mọi vấn đề về đường ruột, hô hấp, da liễu,,, được giải quyết triệt để thì bé của mình tăng cân vù vù và giờ đây mặc dù tích cực bơi hàng ngày, da đã đen bóng con vẫn duy trì cân nặng mức 45kg. Lẽ ra mình phải đưa chế độ ăn ít tinh bột vào bữa tối từ 2 năm trước thì sẽ không phải lo lắng như bây giờ.
- Giao tiếp: rất tự tin, biết chấp nhận thua thiệt (với những lời tự giải thích rất logic và hơi AQ – mình chắc chắn con có được điều này là do mình đã dạy biết chấp nhận sự sai khác không theo ý muốn) và nhanh chóng tự thoát ra khỏi tâm trạng bực bộ. Con thường chia xẻ với mẹ khi hai mẹ con cùng tắm hoặc khi đi ngủ là con không về mọi suy nghĩ, giải thích mọi hành động của mình, ví dụ: Khi con đòi được tự đi xe đạp điện tới trường vì lớp con có một bạn cũng được tự đi xe đến trường, mẹ giải thích do con đi xe đạp thường chưa vững, chưa đủ tuổi đi xe đạp điện nên mẹ sẽ không đồng ý. Con không nói gì nhưng sau 1 tuần con nói muốn được đi thử xe đạp điện, mẹ cho sang hàng xóm xin được cho con dắt xe và tự leo lên xe, con đã đánh đổ xe và không nâng lên nổi vậy là con nói: thôi con không cần xe đạp điện nữa đâu, được mẹ đưa đi học là sướng nhất, tội gì phải tự đi rồi đến tối con nói thầm với mẹ “ chắc bạn con không được mẹ bạn ấy yêu nhiều như mẹ yêu con nên bạn ấy phải tự đi xe đến trường?”.
Hay khi con bị mất cái bút con rất thích, con đi tìm mất gần nửa ngày (có lẽ do lâu quên hơn các bạn khác) nhưng vẫn không thấy và con về nói với mẹ:“ thôi mẹ ạ, chắc có bạn nào nhà nghèo hơn nhà mình thích cái bút ấy quá nên mượn mất rồi, nếu mai không thấy nó ở dưới ngăn bàn thì coi như con tặng cho bạn ấy mẹ nhé”. - Điều vẫn còn băn khoăn, lo lắng (80% mình nghĩ là do bản tính của con): rất thật thà và đòi hỏi sự rõ ràng, sòng phẳng trong khi chơi đùa, kể cả với em bé hơn mặc dù luôn nhường nhịn không bao giờ đánh em. Việc này khiến cho con gặp sự phản ứng của các bạn cùng trang lứa do cách nói quá thẳng thắn của con. Tuy nhiên, khi cần nói dối con vẫn nói rất trơn chu ( mang đồ chơi, truyện đến lớp hay giấu những chuyện tự mình biết là sẽ không được mẹ đồng ý).
Con đã sắp bước vào tuổi dậy thì và trong 1 chu kỳ của con người 3 ngưỡng cửa cần phải vượt qua là 3 tuổi (ấu nhi), 6 tuổi (thiếu nhi) và 13 tuổi (dậy thì), minh rất hồi hộp và lo lắng đón chờ giai đoạn này. Mình biết sẽ phải luôn cùng con vượt qua mọi vấn đề và nếu với tuổi dậy thì, khi bất cứ 1 đứa trẻ nào cũng có nhiều biến đổi lớn mà bé của mình cũng vượt qua được để vẫn học tốt, biết nghe lời, không bị chi phối quá nhiều ở những khác biệt về giới tính…thì nghĩa là con hoàn toàn bình thường.
Khi ấy: Con của mình đã chính thức “ thoát khỏi ngục tối” và khi đó có lẽ mình sẽ nói với con rằng: mẹ con mình hãy sẵn sàng là 1 ví dụ, 1 nhân chứng của lòng quyết tâm và sự lựa chọn đường đi đúng đắn cho riêng mình.
Mỗi lần đọc lại 1 trang giáo án bất kỳ mình đều nhớ như in những gì đã làm với con, những gì đã nhận được khi cùng con vượt qua bóng tối và giờ đây, giáo án của con đã không còn là riêng tư nữa bởi mình biết nó không phải là 1 giáo án chuẩn nhưng là 1 vì dụ, một dẫn chứng, 1 sự gợi ý cho các mẹ đang phải trăn trở suy nghĩ: dạy con từ đâu? dạy những gì? dạy như thế nào?….
Một chút chia sẻ trong tối cuối tuần và từ bây giờ mẹ cháu lại tiếp tục sẵn sàng chia xẻ những gì mình đã làm cho những người “ cùng cảnh” chỉ có điều hãy gọi cho mẹ chấu vào giờ nghỉ trưa (từ 12h đến 13h30) hoặc buổi tối sau 21g vì ban ngày công việc của mẹ cháu rất bận.
Chúc tất cả các mẹ và bé yêu của mình sẽ vượt qua mọi khó khăn và đều gặt hái được những thành công.
các mẹ hãy luôn tin: Các con cũng yêu mình nhiều như mình đang yêu con và sẽ đền đáp cho mình một cách xứng đáng khi mình giúp con đúng lúc và đúng cách.